Tuesday, September 26, 2006

muoi nam phoi tren con mat thien an mon


mười năm phơi trên con mắt thiên an môn



nét chấm phá

nguyệch ngoạc hình con mắt trên tấm vải thô
rất đơn sơ
hơi khô
xấu

treo cao trên trần sân khấu
đậm màu thơ kịch kỷ niệm mười năm mùa xuân bắc kinh
nhìn thật thấu nấu thật ninh
bàng hoàng hoảng kinh

nước mắt và máu
nỗi đau tràn dâng nghẹn uất
rơi từng giọt xuống lòng ta
đau như dao chém buốc như đinh găm
người nghệ sĩ tài ba
khóc rống giữa cơn hợp tấu
tay vói trời cao níu tự do xuống thấp
ngang tầm mặt đất mặt xích xe tăng xe giải phóng quân
theo đôi đũa vùng lên đè trên không gian bất khuất
súng liên thanh cao ngất tiếng trí tuệ loài người


ôi mùa xuân bắc kinh
tan tành hy vọng
hun đúc từ bành tổ u minh
một tỉ sinh vật muốn trở thành người
thoát đời triền miên cầm thú
tiếng kêu rú
lửa bỏng trời sôi

con đâu em đâu
trung nam hải bắc bộ phủ
đồ cầm thú
đè đầu cỡi cổ việt trung

nét chấm phá lạ lùng
có thể nào như vậy
hỡi người họa sĩ có nét điên khùng
hắc phong
con mắt anh có nhìn thấy

một ngày mai
ngày tự do làm trung hoa vươn vai
vĩ đại

__________________________________________________________________(nhớ lại họa phẩm con mắt của họa sĩ heifeng tại buổi kịch thơ kỷ niệm 10 năm tại little tokyo los angeles)



.

Monday, August 28, 2006

tran ta nhan nhin con tao xoay van


trán ta nhăn nhìn tạo hóa xoay vần



ngươi có biết ta ngồi chờ tóc trắng
đến tranh phong thần chết tháng năm tàn
ừ cao ngạo ta đâu màng thua thắng
đời là không thì chết hết gian nan

ngươi chống mắt hãy nhìn ta cà khịa
ung dung cười vất tiền kiếp tro than
đừng nhăng cuội với những trò vô nghĩa
bày cờ ư lão tạo chớ chơi gian


____________________
ngày 5 tháng 8 năm 2006

Monday, August 07, 2006

chi mot ngay ben anh

chỉ một ngày bên anh



với vũ trụ
thiên thu
ba vạn sáu ngàn ngày đâu có đáng
sao từng giây đằng đẵng quá chán kiếp người

một ngày
một buổi
một giờ
một phút giây
trong ba vạn sáu ngàn ngày
ta bên nhau sao không có
một ngày thôi
một ngày tay trong tay đắm say lăn lộn trong nhau
bỏ vũ trụ ngoài kia lờ lững với nhân sinh
chỉ một ngày bỏ hết những muộn phiền đau khó
bỏ cả ngày mai hay tương lai gì đó
đốt sáng đạo lý tử sinh
để em say khướt
chờ anh tìm nơi cùng yên giấc ngàn đời
hay lặng yên bơi trong dấu ái
chỉ một ngày thôi
cho em trọn giấc mơ
chơi vơi trên đỉnh vu cao ngất
hòa vào anh vào không gian vào vũ trụ vào hư không
một ngày thôi
chỉ một ngày anh ơi một ngày có thật
trái đất nổ tung để tình yêu em đổ thác
tình yêu em nung nấu tự ngàn xưa

kiếp nhân sinh
ba vạn sáu ngàn ngày
em muốn hát anh nghe
à anh không thích hát à hát không hay
em muốn đọc bài thơ
bài tình ta bất diệt
anh nhắm mắt
dưới trời cao xanh xa bao la bát ngát
gối trên đùi non em thanh thản
để hứng mặt những giọt châu rơi lả chã
để hồn anh dìu em lên ba mươi sáu tầng trời hay rơi xuống chín tầng địa ngục
để em rên la cho đã thèm cơn khát
như mèo đêm kêu sảng giữa khuya hoang
em chỉ cần nhìn anh lim dim mắt
trói anh bằng những giọt tình bất lực
bằng tiếng thì thầm tiếng yêu anh vang xa vào vô thức thinh không

ba vạn sáu ngàn ngày
mòn mỏi quá anh ơi
ba vạn sáu ngàn ngày
em chỉ cần một ngày
một giờ
một khắc
một phút giây
bên anh
để anh dìu em đến thiên thu miên viễn
để em cầm bàn tay anh ngấu nghiến
để ôm chầm anh em tan biến

chỉ một ngày thôi chỉ một ngày em muốn quá anh ơi
--------------------------------------------------------------------------
1976
(revised on August 2006)

Friday, August 04, 2006

nghe anh la tu si

nghe ta là tu sĩ
em muốn thành nữ tu


xưa thấy em đi tu
ta muốn làm tu sĩ
nguyện chung đời ngục tù
tụng chung điều phi lý

nay ghét em đi tu
ta chán thành tu sĩ
ta muốn phá ngục tù
vì cuộc đời nghĩa lý

mai em bỏ đi tu
ta hết đời tu sĩ
mình lại xây ngục tù
cho những gì có lý

*******************
(tuy tựa đề và nội dung 12 câu có vẻ mâu thuẫn nhưng thật ra tựa đề và 12 câu là 2 vế của 1 bài thơ)

Monday, July 24, 2006

sau con mua da


sau cơn mưa đá



sau cơn mưa đá ai thấy ta
đứng thẫn thờ ở giữa sân hoa
lòng nát cánh mềm trên nền cứng
đóa hoa nào ta đã ngắm hôm qua

________________________________________
ngắm vườn hoa nhà lmc ngày 25 tháng 7 năm 1970

Wednesday, July 19, 2006

cai co chai

cái cổ chai


này em
bản đặc biệt của nữ sinh nữ sĩ nữ tinh
sao em cứ đứng chông chênh
trên guốc cao

môi son má phấn cơi trầu
mi cong tóc suối cuối đầu
mắt mơ mờ canh trường
khóc cười chao ôi rất tội
em đừng vội qua đường
đừng sang ngang lúc trời còn tối
đừng thèm mong đợi
một kẻ tới một người thương

ừ em
hãy giữ lấy cái cà vạt nhàu
hãy bỏ lại con mực khô đậm màu nhỏ nhắn cho anh dằn túi
để anh đem về lai rai với chai ếch ô chờ mồi từ năm ngoái
bỏ lại những ngày trắng đêm đen giành nhau tra tấn
thức nỗi đoạn trường
nhớ cái cánh gà khẳng khiu anh gặm nhớ những đường cong anh nhìn sau ót
cái cánh gà anh rơi xuống đất anh tìm anh làm em sợ anh chơi ngầu anh lượm lên ăn nốt
giữa chỗ đông người lại kẻ qua
làm xấu mặt người ta làm buồn lòng nẫu
nhớ những cái nhìn lấm tấm bụi đường xa
hằn lên mặt anh dấu đại bàng dấu chân chim nhăn xấu
vọng vào tai em cú phôn đột ngột

ô cái cổ chai giữa tiệc ngang tầm
cái cổ chai nhỏ nhỏ thon thon tròn trịa hơn mấy cái mai cô của ban tù ca sân khấu
em lấy mất của anh em bỏ dưới gầm bàn
dấu biệt cái cổ chai chỉ vì anh đã nhìn ra chiều đắm đuối
em con mắt lá răm xanh xinh xoay người theo những đường tròn tròn cong cong màu đen của mấy chai nước suối
lồ lộ trên sân khấu nằm ngang
anh phải gồng mình dằn cơn khát đến cổ khan
anh không thèm nhìn mấy cổ mà cũng không thấy được cái cổ chai của anh

tiệc vui nào cũng tan
còn anh cả tuần sau anh về anh vẫn còn mỏi cổ
anh nhớ cái vầng trăng ngồ ngộ
nhấp nhô trên sóng nước đêm tàn
hay là anh nhớ cổ
cái cổ chai trên bàn đã bị em dấu biến

cái cổ chai cái cổ của anh
hãy để lên bàn
còn em thì ngồi yên xuống ghế
đừng đứng chông chênh coi chừng em té
thì khổ cái cổ chai của anh

_______________________________________________

vài lời đề tặng trên bản đặc biệt của một bài thơ ngô du đông


Monday, July 10, 2006

anh da thuong bau troi

anh đã thương bầu trời



em biết
thà anh thương bầu trời
thương cuộc đời cỗi già mà chưa sống

em
không thèm nhìn trời
không thèm nhìn đôi mắt
không thèm nhìn hai bàn tay
không thèm nhìn ly cà phê chóng vánh
ngồi trên ghế gỗ giữa đôi ta
mà chăm chú nhìn thành lan can xám xanh rỉ sét
biết nắng chiều đậm mùi sơn ngột ngạt
thấy hàng vôi vẽ bãi đậu xe vắng ngắt
nghe thơ anh ngang tai
mùa hè nam california khô mà vẫn còn ẩm rát
mùi mồ hôi anh quen little saigon
mùi thông thắm xanh em một mình đà lạt
em không muốn cùng anh mệt lả trong căn phòng oi ả

em ghét những chữ du
dù là miên du hay viễn du gì đó
ghét luôn du đông dù em yêu mùa đông mùa đà lạt
chữ du đồng âm với chữ you của anh
chữ you không có nghĩa lý cuộc đời
chữ you của nẫu không phải của mình
không trói được chúng mình
ôi chữ mình thân thiết
mình không nói được chữ mình của mình ba mươi năm dư
nên em ghét chữ you của anh

tối đêm
mình đi ra biển
em lại ghét mặt biển đen
dưới ánh trăng tàn tẻ lạnh
sóng biển mùa này không nghe tiếng xì xào
đủ át tiếng thì thào
tiếng thơ anh đọc tiếng thơ song song bên nhau
tiếng thơ anh tiếng thở nhỏ nhoi
mà anh kêu là tiếng biển trào
kiêu hãnh
tiếng thơ có làm em thêm bồi hồi
đơm vần thơ anh cho anh mùa đông xưa rất lạnh
nên giữa đêm hè california em ôm cứng cái jacket nồng mùi mồ hôi ấm của anh cho em thấy trăng sóng đánh
dào dạt bờ xa
cái áo phẳng phiu anh cho em em nắm chặt không xài còn cái áo trên da anh em xót thương nhàu nát
anh bỗng trợn người nhìn trời bát ngát
làm xộc xệch cái áo vest cái áo màu khói sương cái áo gấm đi đêm anh mặc
cái áo vest của anh hay cái áo nát dính da đã không che ấm được đôi ta
nên bây giờ hay lệch vì anh cứ ngoái cổ nhìn trăng

hai ngón tay của em
hai đốt ngón tay nói cho chính xác thêm
khô thon run rẩy trong bóng tối
thật vội
anh đã mất dịp đọc hai bàn tay em
có những lằn chỉ chít chi rắc rối
chạy vòng theo gò kim tinh đồi vệ nữ
anh không biết em có mười cái hoa tay như anh cho mười điều lành dữ
không biết thầy bói nói em mấy chồng
không biết màu trắng hay màu hồng
mềm mại hay khô khan xương xẩu
anh tiếc đã không nắm trọn bàn tay em
lật ngữa
không nắm được em thì đúng hơn
rồi mình có còn những lần khác nữa không em

em muốn anh ăn chè
nhưng sợ anh hảo ngọt
em đã giành lấy của anh
chấm mút qua loa rồi bỏ
nhưng anh vẫn mặt dày cầm lên ăn nốt
anh muốn liếm vị đường mật ngọt
ngậm cái muỗng cong mà em đã mút
làm ai thẹn thùng ngó sang nơi khác
anh biết em thích chè
nên anh cứ thèm hảo ngọt

em không muốn nhâm nhi hết vị đắng cà phê
dù đã quậy đều sữa đá
ngọt
mát
đắng
chát
giữa trưa hè hừng hực
em muốn vất thùng rác
nhưng anh chỉ bỏ lon coca cola
không phải anh thèm vị đắng cà phê
anh giữ ly cà phê chỉ để ngậm thả giàn cái straw màu đỏ trên đường về
của em
nhỏ nhoi trên gương mặt tái
cái straw thẳng của con cọp cái
có cùng màu môi thắm của em
ô cái straw có màu đậm hơn môi em thì phải
đôi môi cỗi cằn vì em không thèm phạm tội
nhưng rất cần chút ấm vội của anh

ừ thì mình đi long beach
buổi chiều bỏ ba ông phúc lộc thọ
bỏ cái nhìn bối rối lại cho ba ông già
bỏ cô áo vàng đứng ngó trên lầu bỏ anh chàng gầy ròm cầm cell phone lầu bầu xớ rớ
để họ sớn sác tìm nhau còn mình đi nhanh ra biển
đừng thèm ngó lại
em cứ mang theo cho bằng được con gấu nhồi bông
làm gối ôm giành nhau con gái
con gấu trắng chờ anh mà sẽ không bao giờ hiểu tới
chuyện lý toét chống dù cặp tay bà viên ngoại thiếu cân
con gấu biết xù lông mừng hạnh phúc tung tăng
chút hiếm hoi mà nhân gian vẫn đợi

không
đó là catalina
hòn đảo đã làm tầm biển hết mênh mông
sương mù đã che mất chút mộng mơ
anh phải đứng hiên ngang che em nắng chiều ma quái
em không dám nhìn anh dù có ra vẻ ngu ngơ
không phải vì sợ nắng
em muốn tránh ánh mắt anh ánh mắt tinh ranh khờ dại
nên đành nhìn những sợi sóng lăn xăn vô nghĩa
sóng lòng anh sóng vỗ bồi trong em miên viễn
ô hay
anh thấy cái môi hôn thấy đôi tay ôm chầm
thấy anh từ từ phủi cát bám phủi bụi đường xa phủi đôi chân trần chân con gái thơ ngây
buổi ban đầu mình sớt cà phê có làm không gian xao xuyến
mình có sớt nhau nửa đời tri kỷ tri âm

em cứ muốn vào quán cà phê
nhưng sợ dĩ vãng trơ trẽn giữa trưa hè
à thì ra em chỉ muốn ngồi bên anh
nghe anh ngọng nghịu
anh đành hì hì vì không muốn em bí xị
bắt anh chạy tới lui mỏi cái cell phone cho vừa khẩu vị
cho anh galant vụng về
để thấy anh quê mùa để nhạo cười anh
như anh từng cười thượng đế của em

em biết anh chạy vòng vòng
em biết anh đi thật nhanh về thật chậm
em biết anh đưa người này đón người khác
em biết anh đi lạc đường
lạc đường thổ địa
để hai đứa mình như rơi trên hoang đảo
anh biết em nghĩ gì khi nhìn nền catalina mờ ảo
khi nhìn thành lan can cũ kỷ
khi bỏ mứa chén chè hay ly cà phê sữa đá em đã giành anh
mà không nhìn trăng tàn ảo não
mà không nhìn bầu trời
mà không thèm nhìn anh dù anh năn nỉ
cái không thèm của tri kỷ tự ngàn xưa

anh tiếc đã không sờ em lòng tay gọn lỏn
mỗi khi nhìn cái muỗng ăn chè
mỗi khi nhìn cái straw màu son
thẳng thẳng cong cong
ơ anh muốn em mùa hè
vì em không còn mùa đông
em không thèm nhìn bầu trời
em biết
vì anh đã thương bầu trời
em phải giành chén chè giành ly cà phê sữa đá
của anh

sao em cứ giành vị ngọt
của anh


______________________________
thượng tuần tháng 6 ở california
1996

Thursday, June 15, 2006

tieng anh la troi dat cung vui mung

tiếng anh la trời đất cũng vui mừng


khi biết có anh yêu trên thế gian
em thấy mình bỗng ngạo mạn ngang tàng
khao khát vẫy vùng thách đố gian nan
muốn có nhiều trái ngọt
đã có anh gieo hột
em phải hết mình trồng trọt chăm lo
để cùng anh phân phát
cho những người khao khát tự do
đang thúc thủ trong tù đày bi đát
lòng mải bập bùng dưới ách lầm than

khi nhớ anh
em thèm làm chim bằng giương cánh vỗ
vượt đại dương để cố bay tìm
gặp anh rồi chắc sẽ nén con tim
như ngừng đập để lặng nghe anh thở
ôi tiếng anh yêu dập dồn ào ạt
như đang rèn chìa sắt mở cùm gông
em mơ thấy anh
đứng đón bình minh
đợi bầu trời trong vắt
em nín thở chờ anh cất tiếng cười vang
tiếng anh ngân trời đất cũng reo mừng
ôi em chờ em đợi đón anh cười tiếng giải phóng quê hương

anh đã có mà sao anh không có
anh tự do sao lại cứ vẫy vùng
em biết lòng anh chẳng phút ung dung
canh cánh dặm trường
muôn trùng gian khổ
vì trăm họ vẫn vô vàn khốn khó
dưới ách độc tài của quỷ dữ sài lang
em xót xa đo từng hơi thở
nhớ tiếng anh ho giữa bài hát em ca
tiếng anh hừ khản đục như mệnh lệnh ban ra
em nhiều chuyện nghe này nghe này em nhiều chuyện
đang ỏn ẻn lòng em bỗng dưng xao xuyến
tình yêu anh bao chan chứa trong lòng

em nhớ anh
đành gởi nụ hôn theo gió
thật nồng nàn lên đôi mắt quầng sâu
lên đôi môi lên vầng trán lên đầu
lên tóc bạc lên niềm đau xa xứ
em nhớ anh nhớ anh nhiều lắm
nhớ càng lâu càng thích lý sự cùn
giọng anh cười bao lạnh lẽo bỗng dưng
nỗi nhớ đó đã làm em rất ấm

_______________________
nhân đọc thơ châu ngọc như

Monday, May 08, 2006

tha anh thuong bau troi

thà anh thương bầu trời



em ơi
em có thể cho là anh nói xạo
cứ cười chế nhạo
tay anh run bần bật khi thấy áo em

em biểu đừng yêu em nữa
bằng không em nghỉ chơi luôn
ừ thì anh không yêu em
em biểu đừng lo em nữa
ừ thì anh không lo cho em
em biểu anh liệu hồn đừng làm em khóc ba lần
ừ thì anh sẽ đùa cho em cười suốt buổi
anh hứa
mặc nẫu nói gì
anh sẽ làm những gì em biểu
là kẻ vô hình vô thủy vô chung
là mây trời hô biến là thinh không
là nước hồ thu hô tan là sương vô sắc
ừ thì bi cảm số năm sẽ thành bi thảm đời anh
thành miếng thảm cho em chùi chân đầy bụi

ôi em vô thanh vô sắc vô hồn
em đâu đó như là không có thật
anh sẽ là không anh để em đừng suốt ngày ngầy ngật
em cứ đổ lên vai anh những chật vật ngàn năm
ừ đi thì đi em cứ đi đi đi xa mù đi mất
đi để còn chút điên dại của anh
ừ đi thì đi em đi đi đi xa lơ đi xa lắc
còn chân trời góc biển cũng của anh
em cứ xa chạy cao bay ừ cho thật nhanh
đâu thoát nỗi tiếng thở dài hừ lúc anh say thơ
đâu trốn được anh hừ tình yêu thơ
em cứ cho anh xạo
em cứ giận anh cao ngạo
em cứ ghen bóng gió mây trời
thà anh thương bầu trời
ừ từ đó thà anh yêu bầu trời mà đừng yêu em

anh sẽ gieo không khí lên không gian
trồng hoa quả dọc đường
để màu xanh tiền bạc lên lá cây cho em no đủ
anh sẽ nói hàng cây làm gạc đờ co
bắt lũ bất lương cạo đầu qui y theo phật
trả tội lỗi về thiên đàng
để em mất âu lo
còn vui thú
dù không có tình yêu hay tri lý của anh

tay anh run bần bật
anh nói thật
ừ thì anh không yêu em nữa em ơi
sao tay anh vẫn run bần bật
em ơi

mai kia mốt nọ
trước khi bỏ vào quan tài
ném vào huyệt địa tương lai
hãy trói tay anh lại
trước khi em lại
hay là em đừng lại
anh không muốn tay anh run bần bật
anh không muốn em coi anh cuồng dại
anh không muốn em nhớ anh cười điên dại
anh không muốn em rung bàn tay tê dại
anh không muốn người ta kêu em ngu dại
anh không muốn em thành ngây dại

em ơi
anh nhớ tiếng em rên
ái
em vô thanh vô sắc vô cầu
anh nhớ em co chân lên
anh nhớ em đến nhức đầu

ừ thì anh sẽ làm những gì em biểu
anh sẽ làm được bằng sức mạnh của em
bằng sức mạnh mà anh đang thiếu
anh sẽ làm theo không cần phải hiểu
ừ thì em cứ biểu
anh sẽ làm được em ơi

_____________________
los angeles ngày 8 tháng 5

Monday, April 10, 2006

tu thu

tự thú




cái thằng tôi hèn
yêu em mà không dám nói
muốn ngấu nghiến những buổi chiều ngồi đợi
muốn phá đổ những cửa ngõ cài then
tôi đã không làm gì cả vì sợ bóng đen
không cần nghĩ ngợi
tôi biết tôi hèn
tôi hèn

thì cái thằng tôi hèn
yêu tham lam cả trăm cô gái
yêu ơi man dại
để được chính mình khen
mặc trăm năm đằng đẵng
mặc những mỏi mòn sớm nắng chiều mưa
mặc bóng đêm thinh lặng
mặc hư gầy chờ lá thư thưa
tôi hèn

tôi hèn
đón hãnh diện những mái đầu chung thủy
chào huyênh hoang bờ môi tận tụy
em yêu kiều
phủ phục
em nô tỳ
rên rĩ
em lì nức nở
bể nát kiêu căng
tôi hèn

tôi hèn
yêu em mà không la lớn
tôi hèn
nhốt những vĩ đại của em bằng những tiện ti nhỏ bé
tôi hèn
đùa giỡn ban ngày mờ lệ ban đêm
tôi hèn

tôi không tha tôi thằng hèn

_____________
ngày 10 tháng 4

Wednesday, February 15, 2006

trang khuyet

trăng khuyết


trăng non khuyết mà trăng già cũng khuyết
buổi trăng tròn trời bỗng đổ mưa buông
mình có đến rồi đi trời đất biết
nỗi niềm riêng canh cánh kiếp tha phương

_______________________________
nhân đọc trăng thiếu phụ của quách thoại

Tuesday, January 17, 2006

anh biet anh biet gi em a

anh biết anh biết gì em à



ngon lành gì


em ơi
anh sắp đi ăn trưa với chị
bon appétit
ngon lành gì
chị nói về anh
không có vợ con bồ bịch thì hơn thầy tu
no đói không biết
hay dở không biết
hết còn không biết
xấu đẹp không biết
ngủ thức không biết
nhảy nhót không biết
lời thật giật mình
anh như vậy sao em



khi người yêu anh buồn


vậy anh biết cái gì
anh biết anh biết gì
anh biết hết mà
anh biết
khi đường rầy song song gặp nhau
khi mặt trùng dương dậy sóng
hai đường rầy gặp nhau khi nào vậy anh
khi đỉnh núi già gió lộng
khi đất trời ơi biết đau
khi người yêu anh buồn
anh biết ừ anh biết
quê hương đang nhớ anh
thằng con xa mong làm lưu thần nguyễn triệu về trần




làm thân con quốc quốc


chán anh quá anh có trong paltalk không anh
anh đang làm thơ anh không vào paltalk
anh đang làm thơ cho anh em à
đừng phá giòng xúc cảm của anh
please
em lo anh làm việc không lo làm việc lại lo làm thơ
thơ anh làm anh ương ương dở dở
thơ anh làm anh như dại như khờ
anh đã làm việc đêm qua
đã làm suốt đời
đã làm con quốc quốc
vậy hôm nay anh không làm việc
em đang dạy cho bọn mất dạy trên paltalk một bài học
bọn mặt dày xé cờ
bọn to mồm chà đạp tự do
bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản
em phải dạy cho chúng biết lẽ phải làm người

mỏi cái gia gia những đêm dài tĩnh mịch
em phải dạy cho đúng
anh biết



anh biết anh biết gì


ừ anh bước ra sân
cánh chim trời lẻ loi bay về đâu
chim ơi
làm sao ta bay bổng lên trời
làm sao ta về quê hương
mắt ngó
lòng trông
chim ơi
anh cứ nhìn theo lòng bỗng bồi hồi
anh biết
anh biết anh biết gì rồi em ạ
em ơi



đâu người xưa cảnh cũ

anh làm xong bài thơ rồi đó

hay lắm
hi hi hì hì
anh cứ tự làm rồi tự khen

sẽ đọc cho em nghe nhé
dạ anh cứ đùa hoài
thật mà
em có biết đường rầy xe lửa gặp nhau không
ở đâu anh anh lại nói hoài à
là kỹ sư mà
anh biết nó song song
nhưng mà gặp nhau đó em
gặp ở đâu anh đã hỏi rồi mà
cuối chân trời xa cuối tầm mắt đó mà
em có biết lưu thần nguyễn triệu
anh nghĩ nó gặp nhau chứ không phải nó gặp nhau
còn trở lại quê hương
còn anh
không lạc được thiên thai
có chung quanh nhiều thần tiên nam nữ
cũng không được về quê cũ
dù không còn ai nhận ra mình
người xưa đâu cảnh cũ
mà anh vẫn không về được



đây một niềm riêng


em có thấu bài thơ của anh
dù xa xăm diệu vợi
dù thăng trầm xót đau
anh biết người yêu anh đang vui hay buồn
vì anh cũng đang vui buồn quá đỗi
vì anh đang hắt hơi nhảy mũi
anh biết



tri kỷ


em nói tiếng tây anh nói tiếng mỹ
em không biết anh nói gì
anh đã vào nhà thầm thì với cái computer
em à
anh đang nói với cái computer như tri như kỷ
mỗi khi làm thơ
anh như người say ruợu
mấy mươi năm sau chửa tỉnh lại bình thường
lại đường rầy lại chim trời lại lưu thần nguyễn triệu
những điệu vần chưa nói ra mà ai cũng biết
đã bao lâu nay anh cứ thẩn thờ
không
đừng cho anh không biết
đừng thấy anh như dại như khờ mà ghét thơ
đừng thấy anh bơ phờ mà nói anh lẩn thẩn
đừng thấy anh thờ ơ mà la
anh không gặm nhấm những điều vớ vẩn
anh thấy em à
anh thấy nó gặp nhau
anh biết em à
nó gặp nhau thiệt mà



tô thị mỏi mòn


em à
anh quên đi ăn trưa
chị vẫn ngồi chờ anh
anh biết chị đang ngồi chờ anh
như chờ nàng tô thị
anh đâu thấy đất trời hôm nay bí xị
em đâu rồi
em đâu biết anh biết gì
em đâu rồi
à em mải mê làm op
có ai mải đợi anh trong room không

em ơi
____________________________________
chat trên skype trưa ngày 2 tháng 12 năm 2005


((Ghi chu: Can 1 giong nam va 1 nu dien doc bai tho nay. Cau in dda^.m la gio.ng nu+~. Khong can doc ten ca'c tie^?u dde^` neu doc toa`n ba`i go^`m 8 ddoa.n. Neu chi co 1 nguoi thi khong ca^`n nga^m ca'c ha`nh in dda^.m))

Tuesday, September 13, 2005

doc dong cam



về đông cảm


Tôi quen biết anh trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Cách đây khoảng ba mươi năm và vài tháng, trong ngày biến cố đau thương của đất nước, có hai người thanh niên rất trẻ đang độ tuổi ngoài hai mươi đến nhà cha mẹ tôi xin tá túc. Một người là anh họ tôi người miền tây, còn một người gốc Nha Trang tên là Hùng. Họ là hai người bạn đồng đội, thuộc binh chủng thủy quân lục chiến, đã từng tham dự những trận đánh ở Quảng Trị, Đông Hà, v.v. Sau đó, theo lệnh thượng cấp, họ phải cùng binh đoàn di tản dần về miền nam, về đến bộ chỉ huy Sư đoàn tại Thủ Đức. Không bao lâu, trong ngày oan nghiệt của quê hương, tất cả quân đội phải giải tán, sự lưu thông ra miền trung lẫn về miền nam bị gián đoạn, hai người lính trẻ bại trận vứt đồ trận đã đến nhà chúng tôi trong tâm trạng đau đớn, nhục nhã cho quê hương và lo lắng cho gia đình, bản thân …, bạn đồng ngũ …

Ngày hôm sau, hai người nói là đi ra ngoài để tìm cách trở về quê nhà. Đến sẫm tối, anh Hùng trở về trong trong tình trạng say sưa, nói năng lảm nhảm và được một thanh niên trẻ lạ mặt, không say, cao gầy, giọng nói từ xứ lạ đến, dìu về. Người lạ này kể lại là anh đang đi trên hè phố, thấy anh Hùng say sưa, miệng la chửi những người chủ mới của đất nước ... anh sợ anh Hùng bị rắc rối, có thể nguy hiểm đến tính mạng, nên anh đã tìm cách dìu người say về căn nhà đang ở tạm, dù anh Hùng không nhớ ở đâu, mà chỉ nhớ là căn nhà có người con gái đã tặng anh cây viết. Thế đó, người thanh niên trẻ lạ mặt đã đến với gia đình chúng tôi, và còn trở lại nhiều lần để trở thành thân thuộc. Sau khi sự lưu thông giữa các tỉnh đã được tái lập, anh Hùng trở về Nha Trang, và chúng tôi không hề nghe tin tức của anh nữa.

Người thanh niên trẻ thỉnh thoảng đến thăm chúng tôi, tự xưng tên là Đông, anh nói đủ thứ chuyện, chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng đọc thơ cho chúng tôi nghe, những câu thơ nhiều khi tối nghĩa. Chúng tôi thỉnh thoảng phải cắt lời anh để yêu cầu anh giải thích, có khi anh giải thích, nhưng cũng có khi anh chỉ cười và nói lảng sang chuyện khác... Có lần anh cho tôi mượn bản thảo tập thơ của anh khá lâu. Lúc đó tôi cũng đang độ tuổi thanh xuân, một học sinh vừa ra trường trung học vội vã vì thời cuộc. Tôi rất thích những môn học văn chương, triết, sử, địa, công dân … dù đó không phải là môn học chính; tôi cũng rất thích đọc những truyện dã sử của Trung Hoa như Tam Quốc Chí, Đông Châu Liệt Quốc, Hán Sở Tranh Hùng … nhưng với tôi thơ của anh quả thật là cao. Ngoài ra, thơ của anh mang nhiều tâm sự, nhiều nỗi niềm u uẩn, những khắc khoải, những bế tắc không có lối thoát của lứa tuổi đôi mươi đối với thời cuộc, với quê hương, mà những tình cảm riêng tư trai gái của tuổi trẻ cũng không thể làm anh phôi pha, được diễn tả trong bài trong bài thơ không cho ai:

anh không còn gì cho em
vì đời anh vẫn đen như đêm

và bàng bạc trong hầu hết những bài thơ của anh mà tôi được đọc: ta đi từ sông trà, bên giòng maggi, gởi hoàng a, đêm uống rượu một mình, khi mai đỏ chớm vàng rợp con sông cạn, tím mộng trường chinh đại hãn, mưa rừng ơi mưa rừng, suối cát tiên, cảm nhận dưới chân đồi độc lập, những cánh huệ tháng tư, về thung lũng hẹp, bi cảm số năm, trái tim hạt lựu..., toàn là những bài thơ rất buồn và mang nặng suy tư. Trong bài gởi hoàng a:

nghe lòng buồn hơn em thật lâu

hay bên giòng maggi

...
đường đi trùng điệp rừng sâu
đường về trùng điệp sậy lau bạt ngàn


Ngoài ra có những lời thơ mộc mạc như cuộc sống trong bài biển trào:


nhà tôi nghèo mẹ tiêu tiền lẻ
con cá nhụ cá thu
mẹ xâu từng con không dám ăn đem bán
mua rau dưa hàng quán bằng tiền xu

...

Nhưng vẫn không thiếu ý thơ :
...
biển đã muôn triệu lần dỗi hờn
...


hay


ngày biển với tôi đến tuổi dậy thì
...


Có lần anh gọi tôi là cụ non, nhưng tôi nghĩ anh mới đúng là cụ non, vì những suy tư và nhận xét về cuộc sống, về con người, về thời cuộc của anh, thường chỉ thấy ở những người lớn hơn anh rất nhiều tuổi.

Bẵng đi một thời gian khá lâu, anh không đến thăm chúng tôi nữa. Sau đó, nhận được thư và hình ảnh của anh ở Pulau Bidong, rồi thỉnh thoảng nhận được thư và quà của anh từ Mỹ quốc gởi về, dù anh rất bận rộn cho việc học, việc làm, cho gia đình … Chúng tôi mừng cho anh, không phải vì những gói quà nho nhỏ từ anh, mà vì anh đã sống tự do, đạt được hướng đi đúng như anh mong muốn, nhưng vẫn không quên những người xưa cũ. Anh vẫn là anh và mãi mãi.

Rồi đến một ngày, chúng tôi được gặp lại anh, nơi quê hương thứ hai, mừng như bão táp quay cuồng. Rồi chúng tôi lại được đọc thơ của anh, những bài thơ mới, nơi quê hương mới trù phú đầy cám dỗ vật chất, danh vọng, nhưng tâm tình anh vẫn tha thiết với quê hương giờ đây xa lắc, với quá khứ đau thương của cuộc nội chiến tương tàn, với một hoài hương tiêu biểu

mấy cây chà là trái chín đen mùa hè
ngọt không máu em đã đổ


chỉ hình ảnh một góc nhỏ của quê hương hiện tại trong một trang lịch tháng mười hai cũng đủ làm anh rung động đến xót xa rơi lệ :

...
mỗi mảnh ruộng có lớn hơn vài con bò
vẫn nhỏ lắm giấc mơ
...


...
cô thôn xa nắng vàng hoe muốn tắt
khói bếp nhà ai vướng dưới ngọn tre
làm cay sè đôi mắt
thơm đâu đây mùi khoai cơm ngon lắm
…..


mà mỗi lần đọc lại tôi vẫi bồi hồi xúc động.

Trong cuộc sống mới, có những điều tương phản với quê nhà, trong cuối tuần ở little sài gòn :


sao niên trưởng mê cờ bạc từ hồi đi lính tây đến giờ chưa chán


có lẽ vì người ta đang quên đi những khốn khó nơi quê nhà, làm anh muốn nổi loạn


khi tiểu đồng tỳ nữ mất quyền làm người
bạn có nộ khí xung thiên
muốn thành tề thiên đại thánh
thành ngưu đầu mã diện
để cùng ta đại náo thiên cung.


nhưng rồi anh

…..
mở mắt tan tành mơ khoảnh khắc
còn ta đây hơn thiệt một bầu trời
hải âu ơi sao trùng điệp biển khơi
…..


đành độc thoại

khi mình có một đời để sống
đầu tiên và cuối cùng
phải so đo từng phút
sao ta vẫn trọn đời nóng sốt
chuyện giải phóng thiên đàng


đôi lúc nghĩ như vậy, nhưng rồi anh vẫn là anh để đem suy tư, ước mơ biến thành hành động, để quần quật vì phật tương lai

trắng những đêm đen
tu hành quần quật
cho những tên
đồ tể buông dao thành phật
...


Còn nhiều, nhiều nữa tâm tình của anh, mà cũng là tâm tình của bao nhiêu người dân Việt Nam luôn nghĩ về quê hương, dân tộc, đã, đang và sẽ được anh phơi bày bằng những lời thơ chứa chan ân tình, tràn đầy sức sống.

Đọc thơ anh để thấy chính mình trong đó.

Thành Vinh

Saturday, September 10, 2005

chiem bao

chiêm bao



người hỡi
trăm ảnh tượng tụ vào giấc ngủ
ban ngày
ta vẫn chiêm bao
con bọ hung xám
ngày xưa
ngày tình yêu nạm ngọc

tình yêu như tảng long não
chỉ giây phút trong đời
vẫn thăng hoa cùng khắp đất trời
kỷ niệm và ảnh tượng
nơi quá khứ ta thịnh vượng
mang tâm tình thiên thu
phóng vào tương lai mịt mù
hiện tại
có lúc buồn tê dại
có giấc ngủ ngày
ngập lụt trong chiêm bao hôm nay
ôi
nỗi lòng lữ thứ
bao giờ vơi
dù chân chồn gối mỏi
dù mang thân tử tội
chiêm bao nàng
chiêm bao nàng
thấy ta trở về nhìn nàng hạnh phúc

gục mặt giữa lòng tay
sau giấc ngủ
tất cả chìm thân tĩnh vật
sau chiêm bao
mất thêm những gì đã mất
hỡi con bọ hung xám
hỡi quê nhà
ôi chiến trường bom đạn
hoài bão ta
tình yêu xưa
thèm điếu thuốc
thèm ngày xưa ân phước
lòng tay ta bây giờ rất bao la

____________________________
ngày 11 tháng 4

cung em o giang duong

cùng em ở giảng đường



ta nhớ thương em suốt những cánh đồng
mùa xuân ngắn ngủi của đời người trăm tuổi
nhớ em áo vàng góc trường đại học
nhớ em tóc mềm gió đại lộ thơm

ta đến tìm em mùa đông đó em
đội nắng miền nam em khóc
thương nhiều dáng em đơn độc
suốt năm này nhớ em vô cùng

thành phố theo em đi về hai buổi
trạm xe buổi chiều nhìn qua lá nghiêng
suốt ba năm buồn sao quá mênh mông
ta nói thương em lầu cao tắt nắng

bây giờ ta buồn em đâu có hay
bây giờ bên chồng rồi em có nhớ
nhớ em dáng gầy góc trường đại học
nhớ ta hay cười khi em dỗi hờn

em da trao ca cho anh


em đã trao hết cho anh



nhìn em
chỗ đất trời giao nhau
sinh ra chân thiện mỹ
chao đảo cả những điều có lý

nhìn em
chỗ muôn vì tinh tú hội tụ
vũ trụ ngoài kia chợt tối
ánh sáng bị hấp lực của em

nhìn em
chỗ lý lẽ đồng qui
như nước tụ về chỗ trũng
ngoài kia đã tới kỳ đại hạn

nhìn em
chỗ cất giữ kho tàng châu báu
thiên hạ bỗng nghèo xơ xác
vì em đã trao hết cho anh

con duong giua ta va em

con đường giữa ta và em



người chẳng ở hai sông một lúc
và chẳng bao giờ tắm hai lần cùng giòng nước ấy
ta ở nơi đây
nhưng lúc nào cũng tưởng bên em


đôi mắt người sài gòn
dung nỗi sầu ngàn dặm
hồn mơ rừng xanh thẳm
cây lớn nhanh trong đêm

em ơi nguồn nước nguồn
quanh co miền sơn cước
mãi xuôi về đất phước
mãi lao khổ đời mình


ta yêu em ngày xanh
ta thương em màu vàng
sài gòn và rừng núi
ngoằn nghèo con lộ nguội
ngăn đôi ta đôi đàng

ta hiểu em nhiều lắm
sài gòn ơi việt nam
lòng dâng bao mối thảm
sôi sục mạch nước ngầm

cô con gái sài gòn
đời em như trái ngon
nhưng buồn sâu con mắt
nhưng sầu tái trời từng cơn


người thanh niên da vàng
người thanh niên việt nam
trông hiền lành như đếm
hồn sục sôi mắt thênh thang

rồi về ngang sài gòn
đôi lần đến thăm em
ừ thì ta trở lại
nhìn em cười em yêu


tuổi hai mươi da vàng
vàng như trang sách dở
da hai mươi em xám
tình hai mươi em đâu
đời hai mươi vất vả
lao khổ còng lưng trâu

gặp em giữa sài gòn
này cô gái sài gòn

vẫn có ta yêu em

con duong mau do

con đường màu đỏ



cuối con đường màu đỏ
bụi mình tung góc quanh
đoàn xe nhiều đau khó
cây rừng xa thẳm xanh

đầu con đường màu xám
bụi mù quanh lối xa
ngày tháng tư ảm đạm
xa tít nẻo quan hà

và đây trời đất hẹp
dông chiều tung mù hoang
buồn sâu đôi mắt khép
sầu vương theo suối ngàn


đàn chim qua rừng tre
đời ta đã sang hè
núi đồi vây gối mỏi
nặng lòng đây cơn mê

mắt mờ chân núi xa
tai điếc mù quê nhà
ve ran và hố thẳm
dọc theo đường ngân nga

cuối con đường màu đỏ
chia ngăn ta và em
đời thênh thang mắt ngó
lòng thênh thang dáng em

chuyen hai muoi bon gio

chuyện hai mươi bốn giờ



một ngày có buổi sáng buổi trưa buổi chiều
một đêm từ sao hôm xuống thấp và sao mai lên cao
hết hai mươi bốn giờ cho đời người trăm tuổi
ta ra đời vào ba giờ sáng giữa nỗi vui mừng xót đau mong đợi
mai sau ta có chết đúng ba giờ như lúc sinh ra
ừ đời ta chẳng trọn hai mươi bốn giờ ngắn ngủi ngọc ngà
nhưng sao quá thênh thang
sao ta mãi bôn ba dời đổi

tu con mua dau mua

từ cơn mưa đầu mùa



này em
những trận mưa đầu mùa từ thượng nguồn tháng tư
nước vẫn hiền từ quanh co theo suối xuôi về biển xa để gần gủi khung trời xanh lơ
mang theo những lá khô những bẩn đục những trứng non mới đẻ
mang theo hồn người sơn cước trôi giạt về quê mẹ
mang theo tình yêu thương to lớn đến em

hỡi những trứng cá kia
giọt máu thơm tim ta
hãy nở ra trăm nghìn cá tốt

ta dâng em những vuông đời thơm ngọt
bồi dưỡng em mà thỏa chí ta

hỡi những thú ngoan và chim sơn ca
hỡi những lá xanh và những cỏ non biên biếc
sau cơn mưa đầu mùa sau nỗi tin yêu bất diệt
rực tim ta mà sẽ rợp tim em

ánh sáng sẽ tỏa vàng khắp thế nhân giữa mùa hồng thủy

________________________
từ ngày 7 đến ngày 9 tháng 5

Friday, September 09, 2005

tren canh dong xanh


trên cánh đồng xanh



ta bước đi trên cánh đồng xanh
thênh thang và hiền theo gió lành
mà tim ta chan hòa cùng khắp
mà nỗi cảm thông bồi đắp thành lời
mà tin yêu thắp sáng quanh người
mà hạnh phúc dẫy đầy vành môi mái tóc
trên cánh đồng xanh
bầy sơn ca chuốt thơm lời ngọc
hương ngọt ngào từ đất hương thở sâu
hương bàn tay tay hương não óc hương da thịt trỗ mầu
tha thiết quá trên cánh đồng xanh ta bước

bước chân đổ dài trên cánh đồng xanh
đế dày đen bê bết đất lành
và sương đêm còn ủ hanh nắng sớm
mà tình yêu mà thù hận phẳng lì
mà ánh mắt chẳng dừng theo hướng ngây si
mà đôi chân chẳng mỏi trong giấc mơ hiệp sĩ
trên những ngọn xanh theo tuổi xuân đắp bồi phung phí
mây bột bông và núi lam gầy cao xa vươn xinh trong bầu trời ngọc bích
mây núi xinh xinh
và trái tim vô nhiễm đã mềm đã khô đã nứt ran hạt lựu trong cuộc sống mình
mà xuân hạ thu đông vẫn mãi vun bồi trên cánh đồng xanh ta bước

ta bương chải một khoảng đời cho cánh đồng xanh
và những người như ta cũng góp chút màu xanh cho lúa
đất thơm sẽ cho ta những hạt vàng như nắng sớm như tơ lụa
như tình yêu hai mươi
mà mặt trời nung đúc mà mưa mùa phủ bồi
mà trái tim
chỉ có trái tim nám sậm
ta được niềm tin mối cảm thông bất tận
cho ta ưỡn mình trên vuông cỏ xanh
ta góp cả sức mình
vung cao tay dài chân bước

thênh thang nhìn hạnh phúc trỗ hương hoa

_______________________

rfw fdc ngày 25 tháng 5

ta co khi nao khanh ha

ta có khi nào khánh hạ



kìa chim


nàng hoàng oanh xinh xinh lông màu da cam
hay ríu rít reo trên cành cao mỗi sáng
ta không thấy bè bạn nàng
và cũng không có một miếng ăn
vì chưng no lòng ca hát
như cô gái mười lăm
có đôi mắt con chim sâu luyến thoắt
không màng bầu trời trong vắt
nghe thoảng mùi hoa ngâu trên mi


và voi

voi lội qua cánh đồng cỏ xanh
chẳng một chút muộn phiền ái ngại
ta trông thấy khi bơi xuôi giòng nước trôi nhanh
ngụp lặn trong tình em dấu ái
cây lá mùa này cũng còn thơm hoa trái
ừ ta nặng cưu mang
kỷ niệm khổ đau thời đại

voi nhai cỏ chẳng bao giờ sợ hết
ta nhai thời gian em có chết theo không



đường đi

có lúc đường cong vòng dẫn vào xó tối
nhưng chúng nó không có đường đi
nên ma quỉ cứ dắt vào bụi cỏ địa ngục rậm rì
ừ bạn tôi ra đi vào mùa lũ nước
mặt nhựa lâu năm có chỗ vỡ toang có nơi trơn trợt
nên tôi cắt đêm đen hướng về mặt trời
chạy vù vù theo vòng tròn trái đất
để cố xoay con tạo phục hồi một điều đã mất
trọn đời

ôi cho đến cuối đời
ta có khi nào khánh hạ

sao trau nam doi ach


sao trâu nằm đợi ách



trâu ngày mùa trâu cày
cá đến mùa cá đẻ
tình đến người rất nhẹ
dù chẳng nồng vẫn say

ta nhìn qua bóng tối
đom đóm vẫn soi rừng
trở về không nhớ lối
nẻo đời ơi mênh mông

trâu nằm đợi ngày mùa
cá lội chờ nước lớn
ta say từ ngàn xưa
chờ em ngày khôn lớn

lũ én chọn mùa xuân
thú hiền thèm cỏ tốt
ta mùa đông bão rớt
cho mùa xuân mưa nhuần


mua o khu gia binh


mưa ở khu gia binh



chiều chủ nhật nắng vàng
rừng hong mình xanh ngát
hai thằng trai phiêu bạt
băng lá cây đi nhanh

chúng mình tìm đến anh
hâm nóng sôi chuyện cũ
nhưng anh tếch về xứ
vượt đường rừng lối mòn

đi về theo suối con
trời tắt trên nương sắn
rừng bỗng đen lá rậm
mây tối mù trên xa

chúng mình tìm đến nhà
chỗ thường quen ngồi đợi
bạn bè nơi xa tới
cùng cạn ly rượu ngon

mưa rơi rơi thật tròn
khu gia binh lạnh lẽo
sét chớp trời cắt chéo
sấm vang lòng nứt ran

nửa khuya mình lên đường
mưa vẫn rơi đều hạt
đóm hồng đêm gió rắc
lòe lập trên nắm tay

khu gia binh đất lầy
anh không còn đến đó
mưa mùa trên đất đỏ
mưa khuya rừng nín câm

________________

fdc đêm gặp rắn tháng 7 năm 77

Thursday, September 08, 2005

bi cam so nam



bi cảm số năm



em
anh chưa bao giờ buồn như lúc này
dù xa em hay giữa cơn say
anh chưa bao giờ thấy vĩ đại trong bóng tối
dù mộng mơ đang cao vòi vọi
hay giữa lúc yêu em
mà đôi mắt hình bi ve nhìn anh mở tròn rất lạ

sao mặt trời không có ban đêm
cho rừng hoang dung nhiều man trá
như trời mây rồi mưa hôm sau quang đãng
nhưng anh buồn anh nhớ anh bâng khuâng
và những nợ nần ân mang rất nặng
anh là người biết thế buồn không tan

anh chưa bao giờ vui như lúc nhớ em
dù cười hay khóc
đôi mắt suy tư hay đôi môi mời mọc
như chờ môi anh hôn lên
thân ái sẽ gọi nhau sau miếng lụa mềm
mà bầu trời rất thấp qua vai em trở lạnh
anh vui như tình thương đến người bất hạnh

nước mắt đến trào
tâm tình nao nao

và mây buổi chiều quì lên ngọn núi
mây màu hồng và núi màu lam
hạnh phúc hiếm hoi trên con lộ cuối
cũng làm vui rất lớn những thì thầm

anh chưa bao giờ yêu em hơn lúc này
dù nụ hôn lúc xa nhau rất nhẹ
chỉ đủ làm môi em mở hé
và đôi mắt là hai vì sao sáng mơ màng
đôi tay quàng thân nhau rất kín

anh chưa bao giờ cho em lời buộc ràng
nhưng cũng đủ xa nhìn bịn rịn
như mẹ già qua sông xa quay đầu nhìn lại
ngọn dừa xanh và lửa luyến nhớ khôn nguôi

bây giờ anh yêu em mãi
em chỉ có anh với cả cuộc đời
như giòng sông chỉ hướng về một biển

cho dù anh không còn gì cho em
nhưng tự chung thân đôi tim rất thiện
mà trong tình yêu hiển hiện
vì thương em như chưa hề thương ai

vì đời em là những nỗi buồn rất tím
đến chín ngọt những gì cho anh và ngày mai
ta sẽ mất trong cái nhìn vô nhiễm

anh chưa bao giờ yêu quí thân mình
dù lúc phải lên máy chém
nhưng giữa niềm suy tư mầu nhiệm
anh yêu quí biết bao
thân thể anh hơn hết mọi sự nào
đã qua mắt qua môi qua tay qua đời khốn khó
nhưng anh mỉm cười bỏ đi đời này
vì cha vì em vì bạn bè vì con trâu gù lưng lao khổ
vì giá trị con người hôm nay
nên cuộc đời quí báu biết bao
lớn lên bằng xót xa bằng ngọt ngào
bằng chuỗi dài mê mộng
bằng vô cùng chất sống
bằng trăm ngàn sách vở và kỷ niệm tư duy
nhưng ngàn năm đồ sộ
lịch sử không còn gì
sự thật biện minh điều đó
anh mất đi để thế hệ sống đời
giòng sông đầy sẽ mãi xuôi về biển
và sự thật nước từ nguồn về biển
nhưng anh là chất lỏng bốc lên hơi
nên cái mất em ơi chính là muốn sống
và thân anh là sắc đẹp cầu vồng

chưa bao giờ anh cô đơn như lúc này
dù anh là người như tất cả
mang sức thần rất lạ
nhưng cây càng cao càng đổ bóng dài
nhưng phân thối đơm nhiều hoa quả ngọt
nhưng khi vui vô cùng là tiếng khóc
nhưng bình minh sẽ chấm dứt màn đêm u tối

và sức mạnh là màu đất đai
sao cây trái sinh ra chỉ toàn bất lực
anh nằm nghỉ nghe tim đau nhức
anh đứng lên mắt ngập lá khô
hồn ma đứng nhìn trăm đỉnh nấm mồ
bao tha thiết và đớn đau ngùi ngậm
ôi chàng hercules cuối đầu buồn thảm
thượng đế xiềng xích cứng châu thân

vì là người anh không có ngàn chân
và uy lực như sức trời cao rộng
nên đau đớn nhìn thân mình đổ xuống

khi đứng lên đón nhận sự thật này

Wednesday, September 07, 2005

rung



rừng



buổi sáng
một lũ thú trong rừng
miệng nhai cỏ xanh chân dẫm lá mục
có con họa mi nhẹ nhàng uống sương
điều này làm tôi thật sự cảm xúc

một lúc nào đó
con sóc sọc nhẹ chân leo cành khô
con chó săn gừ gừ nhưng vẫn nằm một chỗ
và trên mặt nước đục mặt trời hét to
một bầy rồng rồng đang dạo chơi xì xào những gì rất nhỏ
và tôi nhớ mãi mắt sóc đen nhanh rất sợ

___________________
ngày 13 tháng 9 năm 1977

bai dau nam


bài đầu năm



bạn hài lòng không một đêm vui
mà nghe pháo nổ
lòng ta ngậm ngùi
ôi mùa xuân nào cũng khởi từ mùa đông
cái tốt bắt đầu bằng cái xấu
nhưng khốn khó bây giờ có làm chín nẫu
trái tim hạnh phúc mai sau

đêm này ta nguyện cầu
những nhiệm mầu khởi lên từ ta tù ngục
hòa cùng trái tim đập nhịp theo ngày tháng
khốn khó và đẹp tươi
chẳng như bài ca tháng mười
bài ca buồn đến rơi nước mắt
thành những sao sáng trên trời ngửa mặt
đêm cuối năm nhìn lên mỏi mắt
ta nâng ly buồn lạnh quá sao khuya
và khói nồng nhoè nước mắt giao thừa
nên phố thị cởi trần cũng xám đen cuối tháng
nhưng ngày mai nhìn lên khung trời trong sáng
mùa xuân bạn sẽ nhớ đời
một đêm đông cũ
chúng ta thức suốt đêm không ngủ
ngụt khói lửa bom
nên những sợi tóc xanh cũng lao theo họng súng đen ngòm
tìm về ấm thân cát bụi

ta cố nhìn thiên hạ suốt cuộc vui
không thể thật lòng nên đành giả tạo
ôi biết bao gượng gạo
dù thành phố ngày mai hết gạo
rau cháo thay cơm
vẫn vui say như chưa hề được vui
để cười nhẹ nhàng đến mình không biết
chẳng lẽ cái gì cũng thành bất diệt
nên thằng tù có tâm tư dài hơn cuộc sống
vẫn thấy mình luôn đồ sộ nguy nga
là chó má mà vẫn cho là cao cả
giữa xà lim mà tưởng đỉnh tháp ngà
và tội nghiệt lại làm ra rất thiện

ta không muốn bạn nghe những gì được biết
kinh nghiệm sẽ làm già
những đầu tiên rất trẻ

như thiếu nữ đầu tiên làm mẹ
sẽ thấy mình bỗng lớn

nhưng làm mẹ là hạnh phúc
già nua là ngục thất
cả hai cùng khóa kín vô tư
đã dựng nên đời bạn
ôi kinh nghiệm ta trả bằng cuộc đời và niềm tin
thân thể chỉ toàn khó nhọc
và nỗi đau vô cùng khi xa cõi phúc
giữa mùa xuân
cũng là tuổi xuân
bạn hỡi


dĩ nhiên bạn có niềm vui nỗi khổ
ta nghe mùa xuân kẻ khóc người cười
pháo nổ làm vơi hộc gạo
làm đầy vui náo
ôi hột gạo gầy mòn trong dạ dầy kẻ không nhà
ôi phong pháo nổ giòn dưới chân tục khách kiêu sa
và ta trà mềm môi mà mắt mù khói thuốc
đón giao thừa trên cao ốc
nghe vấn vương niềm vui nỗi buồn
quá khứ kéo về và tương lai hiển hiện
vinh nhục suy tôn
ngâm nga bài thơ nhưng âm vang vẫn hoài ở miệng
điệu vần ngọt ngào
đến nhảy múa muôn sao
dĩ nhiên đó là khúc ngâm cho bạn
dù tương lai xán lạn
dù đời vui
dù ở ngực ứ tràn sức sống
ta buồn lo bạn đó bạn trẻ ơi

nghe từ máy thâu thanh tiếng hát dỏm đời
bạn thấy lòng phơi phới đất trời
chắc gì thi sĩ đẹp như bài thơ dở nhất
chắc gì vai kịch đẹp như vai đời
chắc gì phong trào đẹp bằng khẩu hiệu
đừng tin huyễn diệu
thời gian sẽ trả giá chúng ta
như dân chơi trả tiền rượu gái
mùa xuân nối tiếp nhau qua
bỏ lại nơi ta những gì buồn nhất
lời cung chúc sớm xa vuông môi
trong ngày vui thứ nhất
ngày vui đầu đời

___________________

ngày 7 và 8 tháng 2 năm 1978

nho



nhớ



xa nhau đã mấy thu vàng
tha phương ta mãi nặng mang nỗi buồn
nhớ thương người tím hoàng hôn
nghe đâu người đã vùi chôn ân tình
nơi trời xa khổ chiến chinh
nghe đâu ta vẫn cung nghinh đạo đời
thân này nguyện gởi ngàn nơi
tình xưa ấm lạnh tuyệt vời đời ta
cho dù ngày tháng phôi pha
chiêm bao một giấc nguy nga đất trời

Tuesday, September 06, 2005

ve sai gon theo loi hen tu ba thang truoc



về sài gòn theo lời hẹn từ ba tháng trước


tôi lội dưới trưa mặt trời tháng ba
vào nơi trú ngụ nhà thương và nhiều nơi
cố tìm một người bạn nhưng chỉ gặp những lắc đầu dời đổi
tôi vất vả trên nhiều cạm bẫy rắc rối
ừ rồi tôi cũng cố đến em
theo lời hẹn từ ba tháng trước
mặt trời tháng ba hun đốt những góc nhà và vỗ bồi giấc ngủ quanh tôi êm đềm
tôi cũng không gặp em kỳ lạ
nỗi vui mừng và buồn phiền vay trả
chân tôi về chạy trốn những xôn xao
xuýt ngất say sau lúc gọi ly trà qua đôi mắt cô hàng ngọt ngào
nơi chẳng có ánh mặt trời bỏng cháy
và mát dịu trong khoảng trống buổi trưa
tôi ngồi bên cô hàng lúc không còn kiếm tìm trốn chạy


từ tháng ba đến tháng tư có nhiều đổi dời nhưng mây chuyển mùa lửng lơ trên đầu đã vì tôi mà chẳng trôi đi
có những vòng kẽm gai chui qua và áo mỏng nhàu nát túi quần cùng nỗi vui mộng mị hoa lá xanh rì
bắt đầu bằng trở về bước chân khập khểnh qua con đường bụi trắng qua lũy hào tháp canh rào kẽm
và nối tiếp bằng lá thư soạn suốt đêm trong nỗi tự tin vui buồn hồn tôi rịm tím
bức thư không gởi em không gặp và tôi mệt nhoài đau ốm miên man
và nhớ thương em vô vàn

cho mỗi bước đi xa nhiều khát thèm ray rức

ve thung lung hep



về thung lũng hẹp



tôi rời sài gòn cuối một ngày vui
về thung lũng hẹp và say vùi
nằm ngủ trên lá khô và gai nhọn
nhưng mắt vẫn tròn không chút lim dim
nhưng tai giỏng cao không chút điếc mù
và buốc nhức suốt thân người hoạn nạn
mà giòng suối nước chẳng cho tôi tắm
đợi búp thơm chẳng ngát nở một lần
tôi duỗi dài chân tay để thấy thênh thang
lại chợt nhớ những vui buồn rất nhỏ

từ bến xe tôi đến thăm ba người quen và vài người bạn
người quen đi vắng
người bạn say ngủ và người bạn khác đang nóng ruột nằm chờ
bên phải là những lầu cao mái thấp những huy hoàng rác rưởi
bên trái là một bóng cao to thân yêu lặng lẽ hiền từ và thỉnh thoảng vung tay cười
tôi đến chợ thái bình chợ đuỗi
chợ vườn chuối
ngồi một ngã tư dựa lưng vào gốc to rủ nhau nhậu nhẹt cùng với ba người khác
nơi đó tôi thường đi qua khi mới vào nam ngơ ngác
nơi các thầy bạn chân gác la de tay cầm la de và miệng uống la de
chúng tôi phá mồi bằng một ký đuối khô một dĩa tương cay
vài chai ông già chống gậy

tôi cười nói và tất cả cổ vũ
người ta chìu vì nghĩ tôi điên
nhưng tôi vui như chưa hề được vui
cũng buồn như chưa biết buồn
bỗng nhớ người con gái ấy quá đỗi
chỉ tấc gang mà chẳng thể bước vào
thấy thật gần mà phải cách xa
mới mơ tưởng mà bồi hồi không tả
tôi nói nhiều mà trầm ngâm kỳ lạ
tôi thì thầm vì sắp phải đi xa
tôi say sưa gục ngã cỗi già
tôi thấy nhiều nhưng chẳng biết một ai
nghe tràn đầy mà chẳng nhớ một câu


những con ve cám đỏ vàng máu mủ
những con ve heo rừng rừng rú
thung lũng heo rừng lá khô và gai nhọn
nơi suối trong có cây cao trái chín
nhưng suối thì lạnh trái thì đắng
còn tình yêu thì to lớn không cùng

tôi có những mụt ngứa ở mông ở háng ở cùi tay
tôi cạo gãi cho kỳ khoái xót đau
tôi cũng có những chiều lạnh lẽo đến nổi gai ốc
sợ nước như sợ rắn độc
sợ hoa quỳ như ác quỷ
và nhói tim vì bao năm ngùi ngậm

tôi thức suốt đêm để gãi ghẻ
để nhớ những bờ cõi xưa thân yêu
để mơ tưởng một góc biển hoang ảm đạm
mỗi ghẻ ngứa của tôi là một con ve
tôi giết nó ngon lành trong bóng tối
mỗi túi áo túi quần là một kho tàng bất tận
có những ngã tư ngã năm những bụi bẩn những tàn que
nỗi sung sướng vô cùng khi tôi nhắm mắt
những túi đầy sẽ rỗng tuếch đêm nay

_______________________
ngày 5 tháng 3

nhung canh hue thang tu



những cánh huệ tháng tư



từ đồi cao và bên dưới là đồng bằng bát ngát
có phi trường bóng nhựa có ngã ba sông dịu mát
có những ngôi mộ vàng
trang điểm trăm năm bằng những cánh huệ cũng úa vàng
rõ ràng trong tầm mắt

từ đồi cao
có những cụm hoa năm cánh
có tượng phật hiền bâng khuâng nhìn bất hạnh
có em ta yêu từ thửa xưa nào
từ đồi cao ta chạy băng băng giang tay khép chặt cánh đồng
cho những nỗi vui của em trao em những chùm bông
nỗi vui bất ngờ của người nữ sinh marie curie
qua tuổi mười lăm mười bảy

suốt đời ta cũng có một niềm vui
đã rũ như cánh huệ vàng vừa trao từ tay ta tay em nắng cháy
dưới con mắt buồn rầu đức phật
ta cứ trao em những gì đã mất


từ ga xe lửa lũ chim bay rợp trời về một ngã ba sông
có con rực rỡ như cành mai tháng giêng
có con trụi lông gầy gò như suốt đời đứng trên đá tảng rừng già
muốn vỗ cánh làm đại bàng
che rợp những núi rừng
bay về những bao la đồng xanh biển mặn

ngã ba sông và giòng nước mát
đồi cao và những cụm cây bị chặt
bên này là đá tảng và nỗi buồn phiền bất tận
bên kia là gốc cây to và những ngôi mộ già vương vãi những đóa hoa vàng mềm oặt
và lũ chim ngơ ngát nhìn những đóm mờ cuối trời khô ran
thỉnh thoảng những gầm thét nộ cuồng
đàn chim sắt làm khiếp đảm cánh đại bàng hoạn nạn

trên đồi cao có ngôi chùa lận đận
tiếng chuông cũng không làm bình an tầm mắt
tiếng chuông cũng không làm đàn chim sắt nhắm mắt cầu kinh
cánh huệ héo queo trĩu nặng trên tay cũng không làm em giật mình
đòi ta chạy băng băng cánh đồng hái chùm hoa khác

cho em

____________________________
mùa hè năm 1974




Monday, August 29, 2005

bai tho thang muoi



bài thơ tháng mười



anh viết về em
bài thơ hay như mong đợi
tình yêu phơi phới
giữa xuân hạ thu đông
vỗ bồi tuổi trẻ thênh thang như đồng lúa
như tình yêu em

bài thơ êm như giòng sông đêm
hướng về tương lai về biển
năm tháng xoi bồi vẫn không sai biến
sự thật vô cùng
nước từ cao mãi chảy về trũng
lòng anh mãi thương nhớ em
dù xa xôi hay gần gụi
dù băng đồng vượt núi
dù nằm trong đất ẩm
mang tâm hồn và tâm tình rất thật
đẹp như bài ca dao
mang nụ cười nhìn theo tháng ngày đẹp nhất
vẫn đến em trong chiến thắng hào hùng

bài thơ nào cũng đầy tim óc
bài thơ tháng mười trăm nỗi niềm
có điệu vần con gái
có bóng râm nhiều loài cây dại
có nỗi lòng con trai
có cung tên sách vở và kiếm thép giũa mài
có giấc mơ dài mong đợi
có hạnh phúc hiếm hoi vời vợi
có tình yêu phơi phới
bài thơ hồng thủy ân tình
ngập lụt cuộc đời có anh có em
nên con đường anh đi hướng về cõi phúc
giữa tim em mà cũng giữa tim anh

bài thơ lồng lộng giữa trời
sừng sững một đời trăm tuổi
vơi tủi nhục
cuồng dâng hạnh phúc
bài thơ tháng mười
lòng tê dại
khổ ải
buổi qui hàng
tâm tình sang ngang
đóng đinh đời ta xuống thấp
đã xô ta xa lắc cội nguồn

như đêm mặt trời rất xa trái đất
nhưng em ơi nhớ chờ đón bình minh

tháng mười
lòng đau như cắt
mắt rưng rưng nhìn mùa đông xám ngắt
mắt rưng rưng nhìn khắp đời người
bài thơ
bài thơ vạn lời
đậm tình em dạo ấy
thơm mùi hoa ngâu hoa lý
vương theo lối đi
ôi chân bước lên xe
lệ trào cuống họng
lòng nát tan
nước mắt tròn mình rơi lại
mùa đông gió mùa điên dại
lồng lộng tháng mười
bài thơ
anh gởi đến em bằng cả sức lực hai mươi
bằng tin yêu mà chẳng hề tuyệt vọng
dù tủi nhục sắp làm anh gục xuống
nhưng tình em sẽ dựng đứng anh lên
và anh đi xa dần
tháng mười

nỗi lòng tháng mười
bút mực nào ghi trọn
bài thơ

__________________________
miền nam việt nam từ tháng 11 năm 1977 đến tháng 4 năm 1978

noi long thang ba (draft)


nỗi lòng tháng ba



một đêm tháng ba
thành phố không côn trùng không súc vật
chuyến tàu đêm còi gọi vang người yêu đã mất
vội vả rời sân ga
nao nao lòng khách không nhà
nỗi buồn vỡ đê lòng ta
trào lên mắt ta nhức nhối
thành phố đêm vô cùng
có những mái nhà những ngọn đèn những mảnh đời khổ lao ghê gớm
tiếng tàu khuya xé toang đêm xiết bao đau đớn
cô độc trong biến cố này
ta gù lưng cưu mang giữa đại lộ ngàn năm to lớn

có em
cùng kỷ niệm buồn đau thời đại

cứ bảo ta lạc loài
thét gào thân phận khó
ta viết như thời gian
có những rãnh sâu hằn nhanh lên trán
có đời ta đời em
sống nhanh chậm từng giây từng phút
hiện thực giữa thành phố đêm

và những ảnh tượng quái dị
rõ ràng lên hoài niệm nhảm nhí
như bóng đen chiến trường
thần chết hay tâm linh tự kỷ
ta sợ nó hơn sự chết

còn nhiều điều phải viết
giòng mực lăn trên mặt giấy như vỗ về mình
cây cối lên xanh cho đất đai ý nghĩa
đời đẹp thêm trong nỗi nhục vinh
nên ta vẫn cười khi tiễn em vào huyệt địa

đêm dù sâu thẳm không gian
giác quan
biết ta sừng sững
và hơi thở
biết thành phố hiện thực cõi đời
biết niềm tin nguy nga ở đó
biết ta hà hơi nuôi dưỡng tuổi xuân thời

thành phố tháng ba
đêm không ngủ
thèm chết hơn thèm rượu thèm trà
thèm em hơn thèm no đủ
những hồi còi gầm rú

bai ca thang ba (draft)

bài ca tháng ba


em như đám cỏ thơm
xanh rì tươi tốt
dù không nở hoa nhưng vẫn đẹp hơn
tiên nữ
và buổi sáng khi em tỉnh ngủ
anh là gió thương em mơn man tự bao giờ
gió đã mang đến em nhiều châu báu
và long lanh thêm những giọt sương mơ

em có thấy anh từ đâu về đâu
nhưng khắp cùng trái đất
xin em chớ quên những gì đẹp nhất
nơi tay em cả quá khứ chúng mình
xin em cuối đầu suốt buổi cầu kinh
giữa đồng bằng mênh mông ấy
và xin em đừng quí lạy
dù trước đấng tối cao
vì dưới chân chẳng có sự thật nào
vì trước ngực no tròn nhân ái
dù là cỏ dại
anh gió sương vẫn quyện phủ đêm ngày


em có bao giờ sống trong đêm đen
như đám cỏ xanh mọc trên đá tảng
nên muốn có đời người tươi sáng
ta mong ngày đất đá sớm hồi sinh

em đừng phí công cầu nguyện
cho anh tình yêu
anh sẽ làm nên nhiều chuyện
mang phù sa theo ngọn thủy triều
vỗ bồi lên chân em mãi mãi
sẽ là ánh dương hồng rực rỡ ban mai
đêm đen suy thoái

em cứ đại dương vô cùng bát ngát

anh tháng ba êm ả trọn đời

ta co nhau trong ngay long hoa (draft)

ta có nhau trong ngày long hoa



em yêu
sau những tháng ngày bôn ba
em sẽ thấy anh rõ ràng giữa hội long hoa
em có trái tim cẩm thạch
xuân thu bốn mùa hun đúc
nên đôi mắt nhìn anh rất thánh
như bây giờ em đã nhìn anh
cũng đôi mắt no đen hình bi ve ấy
rực rỡ trời cao trên tóc anh đương xanh

vâng em có trái tim cẩm thạch
dù thịt xương thiêu hóa trong vũ trụ này
anh vẫn thấy em tinh khôi lóng lánh
bằng đôi mắt có linh hồn
mà anh từng nhìn em qua cái gì đẹp nhất

cùng nhìn về cuối trời bao la
chúng mình gặp nhau ở đó
một nơi rất nhỏ trong cuộc đời
nên nhìn nhau ta chỉ thấy nụ cười
giữa tim em mà cũng giữa tim ta
nơi ta yêu nhau

anh và em thuộc về nhau
cùng chung một cội nguồn hạnh phúc
mà khi hôn nhau vẫn biết bên nhau
rất anh và rất em như chưa hề là một
nên chúng ta đã hiểu hết lẽ nhiệm mầu

tình yêu là cảm thông cao nhất
sẽ giải thoát chúng ta
bằng sức mạnh cả hai cộng lại
đó là đức tin vĩ đại
và anh sẽ ưỡn ngực đến trước bàn phán xét
hãy tru diệt ta đi hỡi đấng tối cao
ta tin linh hồn mình bất tử
trong lòng em hỡi người kỳ nữ
ta sẽ gặp em ở đó
dù em chưa đến bao giờ

đó là sức mạnh mà anh có được
chúng ta sẽ đi trong ngàn ân phước
anh có sợ gì đâu hỡi em
dù trong hội long hoa là tên tà đạo
anh vẫn có em
và lương tâm em
rọi sáng ngời con đường ta chọn
sẽ giúp em sức thần
ngự ngai cao xét tội phán quan

em có tin tội nghiệt
đầy dẫy khắp hồn mình

kẻ thù thế hệ chực xé xác chúng ta
nhưng ta không có kẻ thù
dù lũ bất lương chực chờ phô trương thanh thế
anh chứa chan giòng lệ
khi dẫm lên giun dế
giọt lệ xây nên thánh tích con người
giọt lệ mềm trái tim cẩm thạch
thượng đế dung thứ chúng ta những người rất thánh
vì bác ái chúng ta phạm tội
ta xin ngài khi gọi đích danh kẻ thù là giun dế
chúng quỷ sứ đội lốt người
vẫn ra đời
nhưng tự dưỡng nuôi bằng nọc đọc
nên giọt lệ chúng ta thấm ướt lòng ngài

anh biết
con đường này dẫn về cõi phúc
mà chúng ta đi trong vùng cơ cực
nơi quân thù dựng nên vô cùng tù ngục
các bạn hữu chúng mình
đứng trong song sắt ấy
sẽ bứt tan xiềng xích bằng sức lực sau cùng
rần rần rộ rộ tiến lên

hỡi em
ngày vui nào cũng ghi lịch sử
nhất là ngày chào mi quá khứ
nhất là ngày ta rõ mặt chiến công
ta bây giờ dù có tay không
cũng vũ trang mình bằng tình yêu lửa dậy

ngày nhập hội long hoa sẽ thấy
đôi mắt anh vẫn dính chặt hồn em
đôi mắt sáng ngời ân cảm
và anh ung dung thụ nhận
một xử phạt bất công nào
vì tình yêu chúng mình sẽ theo nhau
đến nơi lưu đày

ta vẫn hôn nhau ở đó

_________________________

ngày 3 tháng 3

Sunday, August 28, 2005

hanh phuc den sau


hạnh phúc đến sau



em phải chọn riêng mình một lối
đi giữa chông gai gian khổ đời
em vững tin những gì mải đợi
đến mai sau hạnh phúc tuyệt vời

đam mê nào cũng làm mỏi mệt
một cuộc đời mải tưởng tương lai
em khôi giáp chọn giờ chờ thần chết
đến tranh phuông cho rõ mặt anh tài

em có biết niềm đau ghê gớm
thênh thang phủ chụp kín đời này
giữa khổ nhục chúng mình bỗng lớn
trận cuối cùng đắc thắng trong tay

tình yêu sẽ cho em niềm vui
hãy dũng cảm đạp lên tù ngục
đường ta đi hướng về cõi phúc
nên gian khổ bây giờ
cho mai sau rõ mặt ước mơ

em phải tin vô cùng lịch sử
nơi chân lý đời đời hội tụ
đức tin sẽ chiến thắng sau cùng
xây trên tình yêu nhân thế mênh mông


cam nhan o chan doi doc lap

cảm nhận dưới chân đồi độc lập

ta muốn vỗ cánh bay đi
nhưng đại bàng trụi lông vẫn hoài một chỗ
ta muốn nhắm mắt ngó
nhưng em về não óc quá thênh thang

ôi bất lực toàn thân
trong nhát búa thạch sanh bạt núi
giữa giấc mơ đời mình nguội lạnh em ơi
ta tròn mắt sáng ngời
dõi theo những điêu tàn thiên cổ
ôi ngàn năm đồ sộ
ôi một giờ sụp đổ ta giang tay hứng đỡ đời mình
nhưng sức thần cũng cô đơn như loài hành tinh
cho tình yêu giải thoát tự do con người toàn diện
và những trói níu ta bằng cùm xích bằng máu xương người bằng vết hằn đau điếng
sao ta còn vung búa ngàn cân
sao ta còn tung cánh khi thân ta chẳng chút sức lực thần
sao ta còn sống sót đến hôm nay

ta là lưu tinh trong đêm
đơn độc và buồn trong tình yêu em
cảm nhận đời phi lý
và đau đớn vô cùng lòng ta nghệ sĩ
trong làm đẹp đời mình

trong cơn mơ dài mắt mờ phương xa
trong tư duy này tóc dài rêu già

hỡi em suốt đời đau khó
chúng mình mắt cùng ngôi mộ
đất tươi rồi héo xanh
ngôi mộ già lớn mãi theo tình mình
và chúng mình tàn rã như tro đóm thuốc
khi sáng lòe tâm hồn gầy guộc

ôi ta ra đi mà lòng mãi trở về
ôi ta ngồi mà hồn mãi lê thê

nghe mặt trời chạy đua rần rần cùng thịt tóc
và cây lớn nhanh sau lần mới mọc
nhưng trưa hè lá héo
đến thu già lá rơi rừng xác xơ nghèo
đến trưởng thành mắt no tròn những mộng mị hiểm nghèo

ta rũ cánh đại bàng rúc đầu nách tối
ta tuyệt vọng hơn những lần phạm tội
điên cuồng nghe những bước đêm đi
mơ thật nhiều theo những bước chim gi
bay bay trên vành nón trắng

thấy em về lối ấy quá thênh thang

________________________________
ngày 15 tháng 8 năm 1976

vong thu lo

vọng thu lộ


đêm rừng
dế gọi vang thời gian
sông xóa xuôi âm thầm
giấc ngủ vùi say mộng mị
ảnh tượng xưa vỗ bồi phi lý
nhung y xanh vàng võ cuộc sống này

khu định cư
sông bồi xa thành phố
chiến cuộc kéo thôn quê về thành thị
mái tole thấp rực nắng hè
súng đạn nào gom ta về một chỗ
dựng nỗi điên mê

tình yêu thu lộ
ngọt ngào từng phân hơi thở

gương mặt người đượm nét chiến tranh
và tình yêu đường kín rợp lá xanh
trường tổng hợp đậm mùi long não
cùng bạn bè hoang náo
áo em trắng sân trường
ngập mắt anh ánh nắng

và thế hệ chúng ta gù lưng nai cuộc chiến
nên ngày anh ra đi
chiều núi tây rịm tím
nỗi buồn
thói quen
chia ly
rưng rưng đôi mắt
ôi quê hương ta chiến chinh tan nát
tuổi trẻ ta buồn rầu
tình yêu đọng trũng mắt sâu
tình yêu rất thật

rừng sâu
ngày mồ hôi ướt áo
đêm lạnh giá tê người
ôi cuộc đời
mơ ước cũ
khu định cư thu lộ
lòng lữ thứ xót xa
giữa đêm mơ nghe mỗi bài ca
xưa em hát tóc mềm phủ lên đỉnh núi
tiễn đưa ta khóc thầm nói nhanh lời sau cuối
lời em ơi rất nhỏ vang rất xa
vang giữa rừng đêm êm lòng kẻ xa nhà
ngon giấc ngủ rất đầy rất sâu mộng mị

khu định cư
tình yêu thu lộ
theo cánh chim bạt gió
đến giữa rừng
những ngày tháng long đong

The Inevitable Fire

The Inevitable Fire


My intimate sentiments,
The poems of youth,
They are the youngster’s cries and echoes
After the atrocity of loss.

The Naked Truth



The Naked Truth


My longest love, the first,
My deepest love, the present,
My most irresistible love, the last,
I am forever indebted.
The unforgivable truth has been revealed.

khuya chien hao

khuya chiến hào


ngày bát ngát lúa vàng
đêm mênh mông hương ngỗ
dị hình sừng sững đó

súng thép cũng mồ hôi

dem uong ruou mot minh

đêm uống rượu một mình



khuya ngồi trong quán vắng
tách trà vẫn nhẹ tay
nhưng lòng mình trĩu nặng
vì anh người bạn say

ba năm rồi nhanh quá
anh vẫn mãi xa mù
xuân thu đường đất đá
những tháng ngày phiêu du

đường ta đi năm cũ
bụi mù chôn dấu xưa
dầu chim bằng say ngủ
vẫn thấy mình bay xa

từ rừng hoang biển rộng
từ cõi chết trở về
mới hay mình thiết sống
mới hay lòng tái tê

anh đi vào lò đúc
sắt thép luyện lên người
ôi cuộc đời họa phước
giáng vào tuổi đôi mươi

tôi lấy cả sức mình
gom điêu tàn lịch sử
tôi lấy cả tâm tình
chờ anh người bất tử

ôi cuộc đời nghĩa lý
chẳng rượu nồng vẫn say
tình anh bao cao quý
đẹp lắm chặng đường dài

tôi về đêm quán trọ
bụi đường xa xám lưng
khói mù con mắt đỏ
rượu mềm môi ngàn chung

đêm đô thành bỏ ngõ
chờ anh về giữa khuya
người đô thành nhắc nhớ

những ngày tháng chia xa

____________________
ngày 6 tháng 3

tinh ly


tình lý



em nàng tiên áo trắng
nhìn anh má ửng hồng
vui buồn đâu ngày tháng
chuyện đời suốt trắng trong

tôi xa em ngày mai
mắt nhìn nhau rất vội
nhung y xanh đời trai
thơm tình em rất mới

hôm qua trên chiến trường
đất nồng hương rau ngỗ
tôi chiến sĩ bị thương
thấy đời mình quá nhỏ

tôi về quân y viện
tôi trao tôi cho em
bằng đời riêng rất thiện
bằng tâm tư rất hiền

em mùi thơm dưỡng khí
len sâu vào hồn tôi
em nàng tiên nhỏ bé
mang trao tôi cuộc đời

ôi cuộc đời nghĩa lý
tôi nhìn em môi cười
dù vô cùng phi lý
tôi nhìn tôi đang cười

mà em nào có hay
cho tình tôi rất lớn
rằng tôi từng đắm say
đôi tay em rất gọn


vai tôi mang ba lô
nụ cười em ở đó
như mùa xuân thu nhỏ
cất sâu vào tuổi thơ

những gì tôi trao em
có muôn vàn chất sống
xin em đừng vội quên
những ngày mình vội sống


hỡi em người y tá
ngày mai tôi đi xa
thấy em nhìn đôi má
thấy em cười như hoa

____________________________

rời quân y viện ngày 19 tháng 2

thang muoi kho nhuc


nỗi nhục tháng mười



ở đây người vẫn dối người
trăm truông cát trắng trăm đời gian nan
mùa đông ngụt khói quan san
nên thiên thu đã khô ran nụ vàng
ta đi thương mẹ tóc sương
thương cha thân hạc bên giường sớm hôm
thương anh biển rộng tay ôm
thương em tuổi nhỏ vui buồn hiếm hoi
thương ta mắt lõm má lồi
thương nàng suốt tuổi xuân thời lao lung
tiễn ta biển lộng gió đông
tháng mười chim biển vẫn không lối về
tâm tư trĩu nặng nguyện thề
tháng mười khổ nhục lòng tê tái buồn

___________________________________________
từ 22 tháng 11 năm 1977 đến 22 tháng 3 năm 1978

Monday, August 15, 2005

ngo du dong

ngô du đông


khi trông về phương đông
lòng bỗng niệm kinh cầu
đôi tay mười ngón nhọn
ngạ quỷ nén cơn sầu

_____________

năm 1977

bai tho khong cho ai


bài thơ không cho ai




anh không còn gì cho em
ngoài trái tim và vần thơ rơi lạc
ngoài tâm tình xót đau và cuộc đời xơ xác
cô đọng ngàn năm giữa tuổi thành niên

anh không còn gì cho em
cho dù thịt xương hay nụ cười rất nhỏ
đã tan đi và cũng đã dời đi
suốt nhiều năm đau khó
như chút vô tư mất giữa tuổi dậy thì
như hạnh phúc hiếm hoi giữa thiên đường tuổi nhỏ

anh không còn gì cho em
ngoài bài thơ đẹp gọn
viết bằng mồ hôi núi đá ban đêm
viết bằng con người hực lửa mê điên
bằng chất sống luân lưu trong tim không lồng ngực
nên bài thơ bản sắc rất buồn
cho em ngâm nga giữa đêm tỉnh thức
vang vang lên làm rạo rực lòng người


anh không còn gì cho em
vì phía đông vườn địa đàng khóa kín
vì phương đông chẳng có một trái lành
vì cát bụi sẽ giọi ánh mặt trời rất tím
nên làm sao chẳng thiêu hóa thân anh

anh không còn gì cho em
dù yêu em hơn chiên ngoan yêu chúa
dù mơ say ngày vui đôi lứa
dù em van anh
hay cầm dao giết anh
như nàng hồng nga bắn người yêu bên giòng danube

anh không còn gì cho em
ngoài bài thơ em mang làm nơi ẩn núp


chúng mình không còn gì trong cơn mê này
cho dù đêm chiêm bao rất buồn rầu nhảm nhí
vì không còn mộng mị
hoan hỉ ngày mai hay đau khó đời nay
và suốt con đường mà anh đã say
cười điên dại và đau tê tái
anh không còn gì cho em sau quãng đời từng trải
dù tình em vẫn ngát đẹp đời anh
dù mùa xuân vẫn rộn ràng trên thân em nóng hổi
mà anh vẫn yêu bằng trái tim rất lành
mà môi đã tìm nhau truyền nhau rất vội
anh không còn gì cho em


mùa thu hái lá xanh bắc cầu muôn dậm
anh trỗ cho em nguồn ân cảm
ngát tới em vì rất đẹp đời anh
vì cây cao đã gãy mọi cành
vì trái độc dẫy đầy phía đông khu vườn hạnh phúc
vì thế hệ đã vùi chôn trai trẻ
khóa niềm vui trong hồng ngục
anh không còn gì cho em
vì đời anh vẫn đen như đêm

anh không còn gì cho em
ngoài bài thơ cho em vẫn rực niềm ân cảm
em ơi
anh không còn gì cho em

ngoài bài thơ anh gởi đến em

________________________
khu 4c ngày 11 tháng 9 năm 1977

quan quat vi phat tuong lai


quần quật vì phật tương lai


trắng những đêm đen
tu hành quần quật
cho những tên
đồ tể buông dao thành phật

từ đông tây kim cổ
đồ đồ tể
vô cùng ngoan cố

người hiền
tu lâu không thành phật
tu chân thật
tu mãi tu hoài
tu cho bọn đồ tể
thành phật ngày mai

Saturday, August 13, 2005

dung cuoi anh


đừng cười anh



em đừng cười anh dáng khô khan đạo mạo
mà sao ướt át quá đi trời
anh nhìn xa xôi chuyện đời chuyện đạo
nhưng nơi nào cũng thấy em ơi
ừ thấy em những nơi sâu kín
chỗ em cất giữ báu vật ngàn năm
ôi em vô vàn

anh nói rất khẽ
trời ơi là trời
sao em cười rung chuyển cả không gian
chuyển khắp châu thân
anh muốn nói em nghe những điều chính anh hổ thẹn
những điều trong lòng thật kín
anh muốn nói với em cả ngàn vạn lần

núi lửa em chôn dưới giá tuyết
người ta thường thuốc đắng bọc đường
sao em làm ngược lại
những khi điên dại
anh nhìn thấy thiên đường bên trong bom nổ

thấy vũ trụ bên trong cửa sổ
ôi duyên nợ
em ơi

suốt đời em gom góp từng xu
thành kho tàng
sao em cứ ôm khư khư ngàn vàng
đã cho anh hôm trước
em cứ giữ cho bằng được
cho anh




Tuesday, August 09, 2005

(draft) suoi cat tien

suối cát tiên


ngàn dậm chân trời chiều tím đen
mắt ta dừng lại mắt nào quen
rừng sâu sương khói um hóc tối
những ngày như thế hơn tối đen

xó núi vẫn màu tang tóc cũ
đường xa sâu thẳm rục chân mềm
đêm nghe ai đi cùng muông thú
mộng đời mơ qua ngày êm đềm

đường vào suối cát rạc chân chim
hoa tím bàng lăng tím nỗi niềm
đường xa lối nhỏ quanh co quá
tre nối ngàn lau chôn mắt chim

miền đông ai đến đồng nai thượng
trăm giòng maggi chảy qua tim
cát tiên chiều bừng bừng nỗi nhớ
tinh tre đêm đen ngời mắt em

ai đi trong đêm lên trời cao
ngàn dậm mùa mưa nước mắt nào
vắt ơi chờ máu ngàn năm đói
ta phải làm mồi cây cỏ sao

xa lắm những ngày xanh tốt cũ
rừng đen khuya nghe bài ca cao
nước chảy lên nguồn tìm muông thú

ta mơ về xuôi lòng nao nao

_________________________________
ngày 16 tháng 9

Monday, August 01, 2005

bay xa

bay xa




trên chuyến xuyên đại dương
cất cánh
mỏi cẳng chạy theo nhà cửa ruộng đồng
làm ù tai mờ mắt
choáng váng mặt mày

lên cao nhìn xuống
không gian êm ắng
thái bình dương
những chiếc tàu viễn dương
những chiếc lá khô rơi lạc giòng
nhỏ bé
ta muốn nhảy ầm xuống tắm
như thỏa thích tuổi thơ
sợ mất tích buổi thanh bình

bay lên cao
cao cao
bên dưới là những miếng bông gòn loang lỗ
mây màu trắng làm bẩn cả không gian
bên hông
xa xa xanh thẳm
ta muốn thả diều ra đó
nhưng trời dường như vắng gió

mỗi chuyến đi ta càng xa quê hương

mỗi thời gian ta càng xa cội nguồn
cuối chân trời sẽ gặp
như đường rầy song song
lại hội tụ ở tận cùng tầm mắt

xa hay gần đi hay về

quay quắt



____________________
rời narita lần thứ 2



mai ta gap bon pham phu tuc tu


mai ta gặp bọn phàm phu tục tử




xưa ta về địa ngục
thấy kim cương lấp lánh bên đường
dằn lòng không dám lượm
sợ nặng bước trầm luân

nay dạo quanh đáy tầng địa ngục
tiếc từng viên bảo ngọc
muốn quay lại nhặt
giữ chặt trong lòng
sợ lọt vào tay bọn phàm phu tục tử

mai ta quay về những đường xưa lối cũ
đến bọn phàm phu tục tử
xin lại từng hạt kim cương
đã bị hủ lô cán đưới nhựa đường
cho vào túi gấm
dù có nặng kiếp trầm luân
cũng vẫn tênh tênh thiên lý


dem thang muoi o anaheim


đêm tháng mười ở anaheim




rồi ta một tháng mười
trăm năm đời lữ thứ
vươn mình ra đã có
bình sinh một kiếp người

đời ta vẫn tháng mười
tê dại lòng viễn xứ
quê nhà xa vô độ
mắt ngó vẫn không cùng

ta cũng ngày tháng mười
phù du hờ chớp mắt
lòng xa cao vằng vặt
đêm đen trắng vô cùng

ta tháng mười tháng mười
thênh thang đêm không ngủ
ôi ngàn năm đã cũ
lầm than một kiếp người



___________________________
đêm 22 tháng 11 năm 1999

ben giong maggi


bên giòng maggi


ngày dài chậm chạp qua rừng
dưới lều ọp ẹp võng căng ngậm ngùi
đêm nghe cỏ lá rào rì
vượn bầy kéo lũ muỗi lì tai ong
một mình ở một bên giòng
nước đen cá trắng gạo vàng lá chua
rừng ơi lá cuốn đầu mùa
gió rung mặt đất gió đùa tóc râu
đường đi trùng điệp rừng sâu

đường về trùng điệp sậy lau bạt ngàn

______________
tháng 5 năm 1977

Friday, July 29, 2005

muc luc (draft)

Mục Lục



1. đông cảm
2. đà lạt
3. trần tình đà lạt
4. khoảnh khắc
5. vọng cổ
6. ngậm ngải tìm trầm
7. trang lịch tháng mười hai
8. hoài hương
9. biển trào
10. ta đi từ sông trà
11. vọng thu lộ
12. bay xa
13. bài thơ không cho ai
14. gởi hoàng a
15. tình lý
16. đêm uống rượu một mình
17. khi mai đỏ chớm vàng rợp con sông cạn
18. ngày ở pulau bidong
19. tím mộng trường chinh đại hãn
20. xưa phạm công
21. gà lồng xuống đất
22. ta có nhau trong ngày long hoa
23. hạnh phúc đến sau
24. bài ca tháng ba
25. nỗi nhục tháng mười
26. mưa rừng ơi mưa rừng
27. bên giòng maggi
28. Tsuối Tcát tiên
29. khuya chiến hào
30. nhận thư bùi minh thu
31. đêm tháng mười ở anaheim
32. những điều ghi vội cho em
33. đồi xanh xa đâu góc biển chân trời
34. không có anh
35. hoa
36. mây lại mưa giữa đường
37. hôn
38. nuối tiếc
39. mai ta gặp bọn phàm phu tục tử
40. chỗ đất trời giao nhau
41. đừng cười anh
42. bác thằng bần làm toán cộng
43. cuối tuần ở little saigon
44. đành độc thoại
45. quần quật vì phật tương lai
46. ngô du đông
47. cảm nhận dưới chân đồi độc lập
48. nỗi lòng tháng ba
49. những cánh huệ tháng tư
50. về thung lũng hẹp
51. Tvề sài gòn theo lời hẹn từ ba tháng trướcT
52. bài thơ tháng mười
53. nhớ
54. chiêm bao
55. bài đầu năm
56. rừng
57. bi cảm số năm
58. mưa ở khu gia binh
59. sao trâu nằm đợi ách
60. ta có khi nào khánh hạ
61. trên cánh đồng xanh
62. từ cơn mưa đầu mùa
63. chuyện hai mươi bốn giờ
64. con đường màu đỏ
65. con lộ nguội giữa ta và em
66. cùng em ở giảng đường
67. anh biết anh biết gì em à
68. trăng khuyết
69. tự thú
70. thà anh thương bầu trời
71. tiếng anh la trời đất cũng vui mừng
72. anh đã thương bầu trời

(có thể sẽ hiệu đính hoặc đổi tựa đề cũng như bỏ bớt hay thêm một số bài sau đây)
73. tiếng khóc ở maryland
74. utah
75. giã biệt sacramento
76. còn mùa đông albany
77. cơn giận paris
78. những con mắt koriyama
79. chiều trên vịnh yokohama
80. trong hàng rào cheras
81. sấm nổ ở weslaco
82. điếu cổ chiến trường tân new market
83. central park
84. bên kia cầu brooklyn
85. liberty bell
86. xe không dừng ở buffalo
87. uống bia ở nederland
88. ta không thấy new orleans
89. sương mờ golden gate
90. liberty
91. allendale cuối hạ
92. cởi áo cho em
93. gặp em ở cầu đá
94. nguyễn thị hh
95. mặt trời lặn về tây ở el capital
96. anh muốn nghe giọng em harligen
97. con sóc ở grand canyon
98. ngôi nhà thờ ở tuscon
99. ta đến nơi nào
100. biển ở phương nam
101. phước bình
102. đưa em qua đèo ngoạn mục
103. hương
104. cầu cơ
105. trời đã về tây
106. bình sơn
107. sơn tịnh
108. tư chánh
109. mộ đức
110. đức phổ
111. tam quan
112. nguyễn hữu cầu
113. hàng long não buồn ở trường trần quốc tuấn
114. bồ đề
115. kuala trengganu
116. lâu quá hồng kông
117. chẳng lẽ thiên thu cũng xa mình
118. lội ngược
119. vương an thạch
120. nhớ tây ninh
121. rio grande
122. new orleans
123. con mắt thiên an môn
124. vết hằn bên đường trần lệ xuân
125. trái tim hạt lựu
126. rừng lăng xưa vẫn đợi
127. chùm khế ngọt chợ chùa
128. có ai về đức phụng
129. đoạn trường sa huỳnh
130. chiều qua phà bến sỏi
131. giòng hudson buồn
132. con lụa
133. lê thanh l.
134. lê thị n.
135. võ tt
136. đường tự do buồn
137. phương lâm xe vẫn đợi
138. chiều qua ga an bố
139. thiên ấn niêm hà
140. la hà ơi nỗi nhớ
141. gò lăng
142. san diego
143. mưa sương đà lạt
144. di linh cao tầm mắt
145. đêm qua phường thắng tam
146. nhà đá ở trại a
147. hoa tâm
148. bến tam thương vẫn đợi
149. mai vàng trước nhà thờ trung chánh
150. thăm em ở khách sạn caravel
151. trại thu lộ
152. ta sẽ lấy côn sơn làm khởi điểm
153. chiều ra cầu trường xuân
154. bãi sau chiều nhạt nắng
155. biển cần giờ im vắng
156. đỗ kim kh
157. continental divide
158. sớm nắng mưa chiều (pto)

Mục Lục Các Bài Tiếng Anh (có thể có bản dịch)

1. The Naked Truth
2. The Inevitable Fire
3. April Fool?
4. Can A Gook Claim Europe

5. Kid Can Trade For Bubble Gum



Monday, July 25, 2005

dong cam


đông cảm



cằm rêu mọc trơ mặt mình ra đất
may cắt linh hồn những lúc buồn không
rồi chợt đến chợt đi còn hay mất
đời có rồi chút lạ một mùa đông


_________________________________

nhìn cầu trường xuân chiều đông 1970

Sunday, July 24, 2005

ta di tu song tra



ta đi từ sông trà


ta đi từ sông trà
qua những cánh đồng miền trung ẩn náu dọc trường sơn xám hoang đá tảng
những giòng sông tháng năm khô tràng cát trắng
những hàng dừa cụt ngọn
những bãi biển mặt trời nhiệt đới đốt khô
qua những thành phố
những đèo dốc gồ ghề
những chặng đường mà màu xanh tuổi trẻ
đỏ ngầu màu đất tây nguyên

ta đi từ sông trà
từ quê hương có những giòng sông nghèo ngát trong nước mát
có những thằng con trai gầy tong như sậy
cười như đười ươi
khi nghe người yêu báo tin lấy chồng
lúc thèm ngụm cà phê điếu thuốc

ta đi từ sông trà
vẫy chào tình em bao la
vẫy chào những con mắt tròn như bi ve đen như xó tối
vẫy chào những hàng hàng lớp lớp kỷ niệm quây quần trên mùa xuân xưa trông đợi
ta đến đồng nai
giàu đục phù sa rộng trải sông dài
có những thằng con trai hay khóc
những cô gái no tròn nọc độc
hay cười hơn hay khóc với ta

ta đi từ sông trà
xa những tháng năm bi đát
đến những nơi không có tình yêu núi rừng biển cát
nhớ những khoảnh ruộng cháy khô nức nở
nhớ em
người con gái báo tin lấy chồng
can đảm ngồi nhìn ta nói cười kỳ dị
nhớ những thằng con trai
đứa mất từ núi cao
đứa còn chỉ hay ru con nựng vợ
và thỉnh thoảng rú cười như loài đười ươi dại

ta đi từ sông trà
để xa xa những gì muốn giữ
cho những cánh đồng ngát xanh dưới núi

ta đi từ sông trà
cho những con đường dẫn về cõi phúc

ta đi từ sông trà
trà bồng
trà câu
trà khúc

ta đi từ sông trà

_____________________________
ngày 25 tháng 7 năm 1973

Friday, July 22, 2005

bien trao


biển trào




nhà tôi hướng đông mặt tiền hứng biển
cha mẹ tôi trúc già
các anh tôi vất vả phương xa
sớm chiều tuổi xanh áo quần mặn muối

tóc tai lâu ngày rối tung như con sóng vội
biển đã muôn triệu lần dỗi hờn

biển cho tôi chén gạo chén cơm
tôi mang về nuôi em nuôi mẹ
nhà tôi nghèo mẹ tiêu tiền lẻ
con cá nhụ cá thu
mẹ xâu từng con không dám ăn đem bán
mua rau dưa hàng quán bằng tiền xu
biển cho tôi tốt da nám nắng
tối tối tôi ngồi cho lũ em vuốt êm từng vuông thịt xạm
mẹ nâng chén lên nước mắt lại trào
còn tôi cũng không nhờ tai mà nghe sóng vỗ rì rào
trong lòng cha tôi chua xót

biển cho tôi con sò cái ốc
tôi luộc sò nướng ốc cho em
nửa chiếc vỏ sò cha tôi lấy làm gạt tàn thuốc lá
cha gạt thời gian bao đau xót êm đềm
nhánh san hô em tôi mang đến trường bị ngã
bỏ bên đường mỗi sáng em đi

ngày biển với tôi đến tuổi dậy thì
đêm trăng vàng bủa lưới
sóng êm áo quần chẳng ướt
tôi thương biển như cô giáo áo vàng
đo trời dệt mộng
tôi mơ màng trên biển cả thênh thang


những đêm khuya biển động
cha mẹ tôi thức suốt đêm nằm nghe tiếng sóng
gió lộng tràn qua khung liếp ngang
tôi vững tay chống chọi những ngang tàng
biển nuôi tôi nỗi lòng cuồng nộ
nên tôi lớn lên theo ngày khốn khó
đâu đêm trăng rằm đâu sáng trời trong
đâu tiếng hát câu hò diễu cợt đùa bông
đâu tháng ngày trước mặt
đâu tuổi thơ trải lòng trên cát
đâu mười lăm mười bảy những huyên thuyên

biển đầu tiên là cát mềm sóng giạt
là vạt buồm nghiêng trên nước thiêng
là cha tôi mang về con ngân con trích
là con nước êm đềm theo tháng ngày âm lịch
mà đẫm cát vỏ sò
mà chiều vang vang tiếng hò kéo lưới
mà lòng bay bay theo đại dương
mà mỗi chuyến đi tôi lớn nhanh như biển
mà hồn cao xa hải âu

cha mẹ tôi khuya nghe sóng gầm thức canh cầu nguyện
cho tôi nhẹ áo mầu
cho các em tôi mang về con cá con cua

____________________________

đêm ngủ ở nhà họ phan ngày 2 tháng 6 năm 1974





Thursday, July 21, 2005

mua rung oi mua rung


mưa rừng ơi mưa rừng


không mưa mà đã như mù
trong mưa mà cứ như tù mắt ta
rừng chiều lá đẫm mưa sa
cây ào ào đổ lá sà sà bay
mưa rừng tối sẫm giữa ngày
lũ cuồng khe nhỏ thân lầy hố cao
mây đen từ lúc mây cao
gió xoay từ đất gió xao xuyến lòng
rừng mưa muông thú long đong
rừng mưa mưa mãi rừng ngày như đêm


không mưa mà đã ướt nhoè
trong mưa sét chớp cũng loè mắt chim
giọt dài qua mắt lim dim
giọt đầy khóe hẹp giọt mềm môi khô
trông ta như gã vượn tồ
tay trùm gối cứng tay vồ mưa rơi
mưa hoài chẳng chút nghỉ ngơi
mưa từ trong núi mưa rời lên cây
sấm vang tai cũng đíếc ngây
mưa rơi mưa mãi rừng ngày như đêm


đồng nai thượng năm 1976

Sunday, July 10, 2005

vuot bien




hình người vượt biển